Ai đáng khen nhiều hơn?
Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa, nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song Thỏ em thì ngược lại, Thỏ em cứ thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em:
- Buổi nay các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, Thỏ em ra đồng bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi cẩn thận, đừng có rong chơi, la cà ở đâu.
Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay, Thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh. Tới nơi, Thỏ em chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi đồng cỏ, Thỏ em chạy một hơi cào vào nhà ríu rít:
- Mẹ ơi! Con mang được hoa đẹp về rồi đây này!
Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa:
- Hoa đẹp quá! Con mẹ ngoan quá!
Thỏ em hớn hở:
- Con không la cà một tí nào ở dọc đường đâu mẹ ạ!
Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:
- Thể trên đường đi, con có gặp ai, có thấy gì không?
Thỏ con nhanh nhảu:
- Có, mẹ ạ. Con thấy Sóc, em bé con nhà Sóc Vàng, đứng khóc bên gốc ổi, nó hư mẹ nhỉ?
- Con có hỏi vì sao Sóc khóc không?
- Không mẹ ạ. Con sợ ở nhà mẹ mong.
- Còn đến lúc trở về.
- Con gặp Nhím. Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con.
- Con có cho không?
- Không mẹ ạ. Con hái đúng mười bông để mang về cho mek.
Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì thêm.
Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy Thỏ anh về. Chiếc giỏ đeo bên sườn Thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho Thỏ em.
- Em thích ăn hạt dẻ, anh mang về cho em đây.
Thỏ mẹ hỏi Thỏ anh:
- Sao con hái nhiều thể?
Thỏ anh tươi cười:
- Cũng một công đi, con hái nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng.
Thỏ mẹ lại hỏi:
- Sao con đi lâu vậy?
Thỏ anh thưa:
- Thưa mẹ, trên đường về con còn phải đợi cô Gà Hoa Mơ.
- Cô Gà Hoa Mơ làm sao?
- Dạ, cô Gà Hoa Mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô tìm cậu Gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ!
Nghe Thỏ anh nói xong, Thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói:
- Các con của mẹ, các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng Thỏ anh đáng khen hơn. Thỏ em luôn nghĩ đến mẹ là đúng. Song Thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến người khác, còn biết hái nấm, mộc nhĩ, và mang quà cho em, giúp Gà mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen mà trước hết vì niềm vui được làm những việc giúp ích cho người khác.
Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:
- Thưa mẹ, vâng ạ!
Ai quan trọng hơn
Khi tiếng gà gáy vừa vang lên, cũng là lúc mọi người thức dậy. Bác nông dân dắt trâu ra ruộng. Mọi người tất bật đi làm trong niềm vui háo hức của ngày mới.
Thế nhưng sáng hôm nay, mọi vật cứ im lìm, hình như mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đã 8 giờ rồi, chợt bác Tư tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ, hốt hoảng. Cả nhà ơi, trưa lắm rồi, muộn mất rồi dậy thôi! Mọi người trong nhà hốt hoảng vừa vệ sinh vừa lo công việc cho ngày mới. Chị Lan vội vã đeo ba lô và lên tiếng: Sao hôm nay trời kì quá, trời cứ tối om, mà cũng không nghe tiếng gà gáy, báo hại con đi học trễ rồi. Cả nhà cũng đồng tình. Ừ, hôm nay ngộ nhỉ, sao chú gà trống không gáy, ông mặt trời cũng trốn luôn. Bác Tư chạy sang nhà các bác hàng xóm đánh thức mọi người và rủ nhau đi tìm chú gà trống.
Khi gặp gà trống, bác Tư hỏi:
- Gà trống ơi! Sao sáng nay chú không gáy vậy? Báo hại chúng tôi trễ nải công việc hết rồi.
Gà trống liền trả lời:
- Các bác cứ đi tìm mặt trời mà hỏi. Anh ấy bảo: “Tôi chẳng có ích gì, chỉ có anh ấy mới giúp mọi người thức dậy đi làm”.
Mọi người hiểu ra liền rủ nhau đi đến nhà mặt trời. Gọi mãi cũng không nghe mặt trời trả lời, nhìn qua khe cửa mọi người ngạc nhiên, giờ này mà mặt trời còn ngủ. Mọi người cố gọi to đánh thức mặt trời dậy, mặt trời tỉnh dậy:
- Ủa trời sáng chưa? Để tôi đi báo thức mọi người. Muộn mất rồi, mọi người đã dậy rồi nhưng đã trễ nải công việc hết.
Mặt trời ăn năn lắm:
- Đúng là lỗi của tôi, tại tôi chê gà trống nên bây giờ tôi cũng dậy muộn chẳng làm việc gì được rồi. Các bác đừng giận tôi nhé. Tôi sẽ đến nhà gà trống xin lỗi.
Từ đó về sau, cứ nghe tiếng gà gáy, mặt trời liền chiếu sáng để mọi người dậy đúng giờ đi làm.
Ba điều ước
Ngày xưa, có một cậu bé đã lên sáu tuổi mà vẫn bé tí ti, bé chỉ bằng ngón tay cái mọi người thôi, cho nên ai cũng gọi cậu là cậu bé Tí Hon. Nhà bé Tí Hon nghèo lắm. Bố mẹ phải đi chăn trâu thuê cho địa chủ, phải làm vất vả mà vẫn không có cơm cho đủ no, áo mặc cho đủ ấm. Tí Hon rất thương bố mẹ, chỉ muốn đi làm đỡ cho bố mẹ thôi. Một hôm, Tí Hon nói với bố mẹ để Tí Hon đi chăn trâu thay cho bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ thấy Tí Hon bé còn đàn trâu thì to nên thương Tí Hon không cho đi. Nhưng Tí Hon năn nỉ mãi cuối cùng bố mẹ phải cho đi.
Tí Hon chăn trâu cẩn thận lắm, không để trâu ăn lúa, ăn ngô mà con nào con nấy cũng no căng cả bụng. Cả làng ai cũng khen, bọn địa chủ cũng không chê Tí Hon câu nào cả.
Một hôm, đồng làng hết cỏ Tí Hon phải đưa trâu lên núi. Bỗng nhiên Tí Hon thấy một bông hoa hồng to bằng cái nón nở trên một một cành cây, đợi cho trâu đến gần cây ấy Tí Hon chui ở tai trâu ra, khẽ chuyền sang cây và chui vào giữa bông hoa. Tí Hon thấy ồ thích quá, ba cô tiên cũng bé tẹo như Tí Hon, một cô áo xanh, một cô áo đỏ, một cô áo vàng. Các cô thấy Tí Hon thì vui mừng chào hỏi rồi đi lấy bánh kẹo cho Tí Hon ăn, Tí Hon không ăn mà lại bỏ bánh kẹo vào túi. Thấy vậy ba cô tiên hỏi:
- Sao Tí Hon không ăn?
- Tôi đem về cho bố mẹ tôi ăn, bố mẹ tôi nghèo lắm. Tôi thương bố mẹ tôi lắm.
Ba cô tiên cùng nói:
- Tí Hon cứ ăn đi, ăn xong chúng tôi sẽ giúp. Lát sau, ba cô tiên cùng Tí Hon bước ra khỏi nhà hoa hồng, dắt nhau ngồi cả trên lưng trâu về làng.
Về đến nơi, thấy nhà Tí Hon nghèo lắm, vườn ruộng không có, gian nhà đổ nát, ba cô tiên bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ về. Tí Hon đi khỏi, cô tiên áo đỏ vẽ một cái nhà xinh đẹp, cô tiên áo vàng vẽ một đám ruộng to, cô tiên áo xanh vẽ rất nhiều quần áo đẹp, vừa vẽ xong tất cả biến thành nhà thật, ruộng lúa thật và quần áo thật. Vừa lúc ấy Tí Hon và bố mẹ về đến nơi
- Ồ! Nhà ai đẹp thế? Ruộng của ai đẹp thế? Áo quần ai nhiều thế?
Ba cô tiên ở trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí Hon và nói:
- Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay, hai bác không nghèo nữa, có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc.
Rồi cô tiên áo xanh lại cho Tí Hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn hẳn lên. Bố mẹ Tí Hon mừng quá, quay lại định cám ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây. Từ đấy, không ai trông thấy ba cô tiên đâu nữa. Còn Tí Hon nhờ có ba điều ước kỳ diệu trở nên to lớn, khỏe mạnh, làm việc rất chăm chỉ, khéo léo không kém gì ba cô tiên hoa hồng.
Ba người bạn
Chim Sẻ, ếch và Cào Cào là ba người bạn thân. Một hôm cả ba đang nhảy nhót vui chơi thì gặp một cái ao to. Chim sẻ nói:
- Tôi không thể nhảy qua cái ao này được. Tôi phải bay qua nó và đợi các bạn ở bên kia ao nhé.
Ếch phàn nàn:
- Tôi không nhìn thấy một lá cây súng nào trên mặt ao. Do đó tôi không thể nhảy qua ao được. Tôi chỉ còn cách bơi qua ao thôi.
Cào Cào bình tĩnh nói với hai bạn rằng:
- Tôi không thể nhảy hoặc bay qua ao được và cũng không biết bơi. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau hợp sức thì cả ba chúng ta đều sang được bên kia bờ ao.
Cả chim Sẻ và Ếch đều hỏi:
- Bằng cách nào hả bạn Cào Cào?
Cào Cào dõng dạc trình bày kế hoạch của mình:
- Trước hết bạn chim Sẻ bay lên cây mang về đây một chiếc lá to. Tôi ngồi trên chiếc lá còn bạn Ếch bơi và đẩy chiếc lá đó qua ao.
Khi cả ba sang được bên kia bờ ao, chim Sẻ hỏi :
- Này bạn Cào Cào, tôi có công mang chiếc lá về và bạn Ếch có công đẩy chiếc lá đó qua ao. Còn bạn thì làm gì?
Cào Cào vui vẻ trả lời:
- Tôi đã nghĩ ra kế hoạch qua ao và kế hoạch đó đã giúp đưa cả ba chúng ta sang được bờ ao bên này. Bạn có đồng ý như vậy không? Và bây giờ chúng ta lại cùng nhau vui chơi được rồi.
Chim Sẻ, Ếch đều nhảy lên mừng rỡ tán thành. Thế là cả ba bạn cùng nhau nhảy múa tiếp tục cuộc vui chơi của mình.
Bài học đâu tiên của Gấu
Ngày Chủ Nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn. Gấu mẹ dặn:
- Con chơi ngoan nhé. Nếu làm sai điều gì, con phải xin lỗi. Được ai giúp đỡ thì con phải cảm ơn.
Gấu con tung tăng chạy nhảy và mải lắng nghe chim Sơn Ca hót nên va phải bạn Sóc khiến giỏ nấm văng tung tóe ra đất. Gấu con vội vàng khoanh tay và lễ phép nói:
- Cảm ơn bạn Sóc!
Nói xong Gấu con cúi xuống nhặt nấm bỏ vào giỏ giúp Sóc. Sóc ngạc nhiên nói:
- Sao Gấu con lại cảm ơn, phải nói xin lỗi chứ!
Mải nhìn Khỉ mẹ ngồi chải lông cho Khỉ con nên Gấu con bị trượt chân, rơi xuống hố sâu. Gấu con sợ quá kêu thất thanh:
- Cứu tôi với! Ai cứu tôi !!!
Bác Voi ở đâu đi tới liền đưa vòi xuống hố và nhấc bổng Gấu con lên mặt đất. Gấu con luôn miệng:
- Cháu xin lỗi bác Voi, Cháu xin lỗi bác Voi!
Bác Voi cũng rất ngạc nhiên liền nói:
- Sao Gấu con lại xin lỗi, phải nói cảm ơn chứ!
Về nhà, Gấu con kể lại chuyện cho mẹ nghe. Gấu mẹ ôn tồn giảng giải:
- Con nói như vậy là sai rồi. Khi làm đổ nấm của bạn Sóc, con phải xin lỗi. Còn khi bác Voi cứu con ra khỏi hố sâu, con phải cảm ơn
- Con nhớ rồi ạ! - Gấu con vui vẻ nói.
Bó hoa tặng bà
Bà ngoại của Voi con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Đi học về, Voi con xin phép mẹ vào bện viện thăm bà. Trên đường đi, Voi con thấy bác Dê đang vác trên vai một bao gạch lạch bạch đi từng bước một. Voi con vội chạy tới nói với bác: “Bác Dê ơi! Để cháu giúp bác”. Thế là chú Voi dùng vòi của mình nhấc bao gạo lên một cách nhẹ nhàng và đưa về tận nhà bác Dê.
Khi Voi con đi qua một vườn hoa, chú nhìn thấy Cún con đang tưới hoa. Cún con chạy đến bên giếng để múc nước, do bất cẩn nên để gàu rơi xuống giếng. Cún con ngẩn ngơ nhìn theo chưa nghĩ ra cách gì để lấy cái gàu lên. Voi con thấy vậy chạy lại nói: “Không việc gì, để tớ giúp cho”. Voi con thò cái vòi dài của mình xuống vớt gàu lên, lại còn múc đầy một gàu nước nữa. Cún con rối rít cám ơn và chạy đi hái một bó hoa tươi thắm tặng Voi con.
Voi con mang bó hoa đến bệnh viện. Vừa trông thấy bà, chú đã reo lên: “Bà ơi! Bà xem cháu đem đến cho bà cái gì đây.” Voi con dâng bó hoa lên trước mặt bà và nói: “Cháu tặng bà. Chúc bà chóng khỏe”. Bà ngoại cám ơn Voi con và nói: “Hoa đẹp lắm, cháu hái ở đâu vậy?”. Voi con kể cho bà ngoại nghe mình có bó hoa như thế nào. Nghe xong, bà ngoại ôm Voi con vào lòng và khen Voi con: “Cháu bà giỏi lắm, biết giúp đỡ người khác. Đây là bó hoa đẹp nhất".
Cá cầu vồng
Trứơc kia, cá Cầu Vồng là con cá đẹp nhất trong biển cả. Vì luôn nghĩ rằng mình đẹp nên cá Cầu Vồng rất kiêu căng và không chơi với những con cá khác.
Có một lần, cá Xanh nhỏ đến hỏi cin cá Cầu Vồng một cái vẩy lóng lánh. Cá Cầu Vồng chỉ cười lớn và nói:
- Không bao giờ!
Từ đó, tất cả cá dần dần dần rời xa, Không chuyện trò và chơi với cá Cầu Vồng nữa. Cá Cầu Vồng rất buồn nên đi hỏi cua:
- Anh cua ơi, tại sao không ai thcíh tôi vậy?
Cua trả lời:
- Cô đi hỏi bác Tôm Hùm đi. BÁc ấy thông minh lắm.
Cá Cầu Vồng tìm đến bác Tôm Hùm và hỏi:
- Bác Tôm Hùm ơi, tại sao không ai thcíh tôi vậy?
Bác Tôm Hùm chậm rãi trả lời:
- Hãy chia cho các bạn những cái vẩy của cháu. Cahú sẽ không được đẹp như trước nhưng cháu sẽ có rất nhiều bạn.
Cá Cầu Vồng đáp lại thật nhanh:
- Cháu không thể làm như vậy!
Đột nhiên Cá Xanh Nhỏ mon men bơi tới và hỏi:
- Cá Cầu Vồng ơi! Cho tôi xin một cái vẩy. Cá Xanh Nhỏ vui quá, bơi vòng quanh cá Cầu Vồng. Thấy vậy cá Cầu Vồng cũng vui theo và cả hai cùng bơi vòng quanh bác Tôm Hùm.
Nghe tin. Tất cả cá trong biển sắp hàng để xin vẩy của cá Cầu Vồng. Cá Cầu Vồng cho dần dần những cái vẩy xinh đẹp của mình. Cuối cùng, Cá Cầu Vồng chỉ còn một cái vẩy. Như lời bác Tôm Hùm nói, cá Cầu Vồng không còn đẹp như trước nữa. Bây giờ cá Cầu Vồng có rất nhiều bạn và là con cá vui nhất trong biển cả.
Cái áo của thỏ con
Trong khu rừng nọ có một chú Thỏ mắt hồng trong rất xinh. Thỏ mẹ may cho Thỏ con một cái áo bông trắng giống như áo của tất cả các chú Thỏ khác. Thỏ con không thích cái áo bông trắng, Thỏ con đòi mẹ phải may cho mình thật nhiều áo sặc sỡ khác.
Thỏ mẹ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo vàng, có viền mầu nâu giống như áo của Hổ. Thỏ con sung sướng mặc áo mới vào rồi xin phép mẹ ra đường chơi. Vừa lúc đó có mấy chú mèo con tung tăng chạy tới, Thỏ con liền gọi:
- Các bạn ơi, cho tôi cùng chơi với nào!
Mèo con hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
- Tên tôi là Thỏ con.
Mấy chú Mèo con ngạc nhiên nhìn Thỏ con rồi nói:
- Thỏ gì mà mặc áo giống Hổ thế kia? Thôi đúng là Hổ rồi!
Thế là mấy chú Mèo hoảng sợ nấp vào sau bụi rậm. Thỏ con còn trơ lại một mình, chẳng biết chơi đùa ai cả. Thỏ con lủi thủi đi về nhà và nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con không thích mặc áo giống Hổ đâu. Mẹ may cho con một cái áo khác cơ.
Thỏ mẹ lại nghỉ và cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo màu đỏ chót giống như áo của Cáo. Thỏ con thích quá, mặc luôn áo mới rồi chạy ra đường chơi. Lúc ấy có hai chú Bê con đang đùa húc nhau bằng những cái sừng mới nhú, Thỏ con lại gần và nói:
- Các bạn ơi, cho tôi cùng chơi với nào!
Hai chú Bê con hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
- Tôi là Thỏ con.
Bê con nói:
- Sao Thỏ lại mặc giống con Cáo thế kia? Thôi đúng là Cáo rồi!
Hai chú Bê dương sừng lên quát to:
- Không ai thèm chơi với Cáo. Đồ gian ác, hãy cút đi!
Thỏ con sợ hãi chạy về nhà. Thỏ con vừa khóc thút thít, vừa mách mẹ:
- Mẹ ơi, con không thích mặc áo đỏ giống con Cáo đâu. Mẹ may cho con một cái áo khác cơ.
Thỏ mẹ lại nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ mẹ đành bảo con:
- Thôi con cứ mặc áo bông trắng của con vậy! Thỏ con phụng phịu mặc áo trắng rồi ra đường chơi. Ngoài đường có rất nhiều con vật đang chơi đùa vui vẻ. Thỏ con rụt rè nói:
- Các bạn ơi cho tôi cùng chơi với nào!
Các con vật xúm lại hỏi:
- Thế tên bạn là gì?
Thỏ con trả lời:
-Tôi tên là Thỏ con.
- Ôi, tên bạn hay quá. Cái áo trắng của bạn vừa đẹp, vừa sạch. Bạn lại đây chơi với chúng tôi đi!
Thế là Thỏ con, Mèo convà cả Bê con nữa cùng chơi với nhau rất vui vẻ.
Từ đấy trở đi Thỏ con rất thích cái áo bông trắng của mình và không đòi mẹ may cho áo khác nữa.
Cáo và Rùa
Rùa là bạn thân của Ếch. Một hôm Rùa đến nhà Ếch chơi, từ xa Rùa đã nhìn thấy Cáo đang rón rén tiến lại gần Ếch. Rùa biết ngay sẽ có việc chẳng lành. Rùa nhẹ nhàng bò lại gần, cắn một cái thật mạnh vào đuôi Cáo. Cáo đau quá kêu lên, thế là Ếch nhảy xuống nước thoát thân.
Mất miếng mồi ngon Cáo tức quá quay sang định ăn thịt Rùa, Rùa liền rụt cổ vào biến thành một hòn đá, khiến Cáo tức giận hét lên: “Mau thò cổ ra đây kẻo ta ném vào lửa bây giờ!”. Rùa bảo: “Được thế thì tốt quá! Lửa là nhà của tôi đấy!” Nghe Rùa nói, Cáo tưởng thật nghĩ bụng: “Đừng hòng ta cho mày được đắc ý!” Nghĩ rồi nó ném Rùa xuống nước.
Rùa bơi một mạch đến chỗ Ếch, cả hai leo lên chiếc lá sen ngồi giễu Cáo ngu ngốc. Cáo tức điên lao ra vồ, thế là ngã xuống nước và bị chết ngạt.
Cao và thấp
Một sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào công viên chơi. Dê thì thấp bé, Lạc Đà thì cao lêu nghêu. Dê nói:
- Thấp là tốt nhất.
- Còn Lạc Đà lại cho rằng “Cao vẫn tốt nhất”, rồi sinh ra cãi nhau ầm ỹ.
Cả hai đã đến công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuê
Cành là vườn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ăn ngon miệng, còn Dê thì chịu… nhịn, nhìn lạc Đà ăn mà thèm.
Lạc Đà đắc chí cười khì:
- Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ?
Cả hai định vào công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dê chui vào dễ dàng gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn không vào được.
Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà:
- Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào? Tôi nói cấm có sai.
Lạc Đà lắc đầu Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử, bác Trâu hiền từ nói:
- Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu.
Lạc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trâu, thấy mình không đúng, bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa mình.
Câu chuyện của cái tay trái và tay phải
Từ trước đến giờ, Tay trái và tay phải luôn là hai người bạn thân thiết của nhau. Một hôm, mẹ đi chợ về. Tay phải giúp mẹ xách giỏ giúp mẹ, mệt quá nó mắng Tay trái:
- Cậu thật là sướng, chẳng phải làm việc gì nặng nhọc, còn tớ thì việc gì cũng phải làm. Từ việc xúc cơm, cầm bút, thái rau… tất tật đều do một tay tớ cả.
Nghe bạn nói vậy. Tay trái buồn bã chẳng nói gì. Nó lẳng lặng ngoảnh mặt đi chỗ khác và hứa sẽ không giúp tay phải việc gì nữa.
Rồi một buổi sáng, con người thức dậy và muốn đánh răng nhưng Tay Trái đã giận Tay phải mất rồi nên chỉ có một tay cầm bàn cahỉ, còn ly nước thì không sao cầm được. Con người bắt đầu không hài lòng vì đánh răng vừa cậhm vừa không sạch. Đến lúc cần mặc quần áo thì lại càng khổ hơn. Không thể nào cài nút được nếu chỉ có một tay. Vậy là con người đành mặc nhăn nhúm để kịp đến trường. Khi cô giáo dạy vẽ ô tô thì hết chịu nổi. Chỉ có một tay để cầm bút màu và không có tay nào để giữ giấy cả. giấy cứ chạy lung tung và trêu:
- Tại cậu chỉ biết quý trọng bản thân mình mà coi thường bạn nên hậu quả như vậy đấy!
- Sợ bị con người không cần đến mình nữa. Tay Phaỉa bèn năn nỉ Tay Trái:
- Cậu giúp tớ với! Việc này khó quá, tớ không làm được.
- Tay Trái vẫn còn giận, liền nói:
- Sao lúc trước cậu nói tớ chẳng được việc gì?
Tay Phải hối hận nói:
- Tớ biết mình sai rồi, thôi cho tớ xin lỗi. Chúng ta hòa nhé!
Thế là tay Trái và Tay Phải giúp con người đánh răng, mặc áo và làm nhiều việc khác một cách nhanh chóng, gọn gàng.
Cuối cùng Tay Phải sung sướng thốt lên:
- Nhờ cậu mà tớ đỡ vất vả. Cậu và tớ đều quan trọng như nhau. Không có cậu thì tớ có nhiều việc mà một mình tớ không thề nào làm đươc.
Còn tiếp...các bé đợi nhé!











0 Response to "Truyện kể cho bé"
Post a Comment